Ngày 19/8/2016 trên đường đi Team Building, Công ty chúng tôi – USIS – đã ghé thăm Trung Tâm Bảo trợ Khiếm Thị Ánh Sáng Thị Xã Lagi Bình Thuận
Đang mơ màng ngủ và cảm nhận thấy xe bus từ từ thắng lại, mọi người bước xuống xe dưới khí trời mát dịu khi trời chuyển mưa! Đi sâu vào cuối con hẻm, hiện ra sau cánh cửa rỉ sét, là một khoàng sân xi măng lỗ chỗ, chúng tôi bước vào nhìn thấy đằng sau dãy nhà tôn lụp sụp, một đám trẻ em đang hồn nhiên ngồi chơi trên những chiếc ghế đá, dường như chúng chẳng hề quan tâm đến đoàn người lạ đang tiến lại gần, tay xách nách mang…
Trong đầu tôi hiện lên một câu hỏi: “ Sao những đứa trẻ này không đứng lên, chạy ra chào hỏi khách?” – “ Chắc chắn chúng đã được báo trước có đoàn ghé thăm rồi chứ nhỉ!” – “Chúng có được học cách chào hỏi trước người lớn không?”…Tiến lại thật gần, tôi bỗng bừng tỉnh khi nhận ra trên gương mặt bọn trẻ là những đôi mắt hõm sâu vô hồn! Những đôi mắt khép chặt chưa một lần nhìn thấy ánh sáng mặt trời….!
Một người phụ nữ da ngăm đen, dáng người hơi thấp, tươi cười bước ra, chúng tôi được giới thiệu đó là Sơ Phụng , phụ trách Trung tâm, là người chăm sóc, dạy chữ nổi cho các em khiếm thị, ngoài ra tại đây các em còn được học Anh văn, học đàn miễn phí, từ những thầy cô đã về hưu. Sơ Phụng như một người mẹ thứ hai của 25 em khiếm thị, từ 3-24 tuổi. Hằng ngày một số các em lớn được xe đưa rước đến những nơi vừa học,vừa làm nghề để sinh sống, nhưng chủ yếu vẫn phải trông nhờ vào tấm lòng của các nhà hảo tâm!
Chúng tôi chuyện trò với các em. Có em đưa tay sờ lên mặt tôi và hỏi cô đẹp hay xấu? Có em cứ níu tay không rời và luôn miệng khóc hỏi mẹ! Một cậu bé ôm trên tay chiếc đàn ghitar cũ kỹ, và một cậu bé khác gõ trống, đã tặng chúng tôi bài “Nối vòng tay lớn”, những em khác hát theo thật nhịp nhàng. Một số đồng nghiệp cũng đang ôm chặt những bé gái vào lòng, và phát bánh cho các em! Trong khoảng khắc ấy dường như trái tim chúng tôi đã không kìm nén xúc động, chúng tôi hiểu sự khao khát của các em muốn được nhìn thấy sự vật chung quanh, nhìn thấy người thân, bạn bè , nhìn thấy vẻ đẹp của vũ trụ bao la…và nhất là xua đi màn đen u tối trên đôi mắt! Chúng tôi cũng hiểu được những khổ nhọc, vất vả lo toan của Sơ Phụng, một mình chăm sóc dạy dỗ, kiếm nguồn lương thực và chi phí để nuôi dưỡng các em ăn học!
Tạm biệt các em, bước ra khỏi cửa mỗi người chúng tôi mang theo một tâm trạng! Xã hội còn nhiều mảnh đời bất hạnh, tuổi thơ của các em còn quá nhiều khó khăn, làm cách nào để các em sớm được nhìn thấy ánh sáng và cảm nhận được hơi ấm tình người….? Những giọt nước mắt được nuốt vào trong tim khi nhận ra rằng mình vẫn hạnh phúc hơn bao con người!
Riêng tôi, tự trách bản thân và cũng muốn được chia sẻ sai lầm của mình, một người sáng mắt nhưng không nhận ra sự việc, đã có suy nghĩ đánh giá sai lệch về những con người bé nhỏ, khiếm khuyết! Còn các em tuy thiếu ánh sáng nhưng đôi mắt của tâm hồn rất hồn nhiên , mang đầy nghị lực như lời bài hát ” Lên đường ” đã cất lên, và đọng lại trong trái tim, khi các em chia tay với đoàn chúng tôi:
Này bạn ơi mau lên gieo bước hành trình
dòng thời gian đi nhanh chẳng biết dừng chân
đừng phân vân bi quan sẽ làm tất cả muộn màng
cuộc sống quanh ta luôn vội vã
Nào bạn mau xua đi những tiếng thở than
làm việc đi vui lên với cả nhiệt tâm
từ đôi tay hôm nay hoang địa sẽ thành ruộng đồng
và lúa lên xanh cả trời hồng.
Ước mong sẽ còn nhiều chuyến đi trải nghiệm, để mọi người được chia sẻ và cảm nghiệm hạt giống cao đẹp của tâm hồn ươm mầm cho thế hệ trẻ sau này.
Phanxica
Xem thêm: